Vô duyên – Nguyễn Viết Minh

Nhìn lên cánh võng giữa bầu trời
Làm sao giấu được những lời đong đưa
Vâng, chỉ cần gọi là “ác”
Nhưng sao em không nói… buồn quá.
Bài thơ lay động tâm hồn
Quấn trong lá… ru mây
Ở đây nắng vẫn vàng
Ngừng gió lấp đầy tâm trí của bạn.
Mùa đông đã đến đóng băng mọi ước mơ
Vắng em, nụ hôn môi ấm… lạnh
Tấm chăn nào có thể che nỗi cô đơn?
Để giấc ngủ chập chờn.
Phận gió sương dãi dầu
Đó là một con số tốt để “Ruồi”
Giận em ghét xanh
Đừng mang đến trái ngọt để kết thành nhân duyên.
Xem thêm: Giác Ngộ – Nguyễn Đình Huấn
xem thêm thông tin chi tiết về bài thơ Vô duyên – Nguyễn Viết Minh
Vô duyên – Nguyễn Viết Minh
Chuyên mục: Thơ Hay Về Tình Yêu
#Vô #duyên #Nguyễn #Viết #Minh