Trung thần oanh liệt

Bạn đang xem bài viết: Trung thần oanh liệt tại tranquoctoan.edu.vn

Vị thần trung tâm vinh quang

Theo sách “Đại Việt sử ký toàn thư”, Lê Phụng Hiểu không chỉ tuân lệnh vua Lý Thái Tổ đem quân dẹp loạn “tam vương”, giúp tân vương Lý Thái Tông ổn định triều chính. , mà còn đánh tan quân Chiêm Thành xâm lược hay quấy phá phương Nam của Đại Việt để giữ yên bình cho cộng đồng.

Lê Phụng Hiểu người làng Bằng Sơn, tổng Dương Sơn, huyện Cổ Đằng, lộ Thanh Hóa (nay thuộc xã Hoằng Sơn, huyện Hoằng Hóa, tỉnh Thanh Hóa). Năm sinh và mất của ông không rõ (có tài liệu ghi ông sinh ngày 8 tháng Giêng năm Nhâm Ngọ – 982). Anh không đi học nhưng sớm nổi tiếng là một đô vật với sức khỏe bất thường.

Trong cuốn sách trên có kể một câu chuyện thú vị về sức mạnh của ông như sau: Thuở ấy, hai làng Cổ Bi và Đàm Xá nổ ra cướp đất. Đàm Xá ở phía đông, chiếm giữ vùng đất màu mỡ lẽ ra thuộc về làng Cổ Bi. Ông đứng ra giúp làng Cổ Bi, được dân làng đãi nhiều mâm cỗ lớn; Ăn xong nó ngủ ngon lành. Khi dân làng Đàm Xá đến tranh giành đất, ông vùng dậy, nhổ một gốc cây bên đường làm hung khí, lao ra đánh thanh niên làng Đàm Xá. Kinh hãi trước sức khỏe của ông, dân làng Đàm Xá từ đó không dám cậy đông trấn áp làng Cổ Bi nữa.


Vua Lý Thái Tổ nghe tin cho người mời ông về kinh đô Thăng Long làm tướng quân, rồi thăng dần đến chức Vệ Vũ Tướng Quân. Năm 1028, Thái Tổ băng hà, chưa kịp an táng, 3 hoàng tử là Vũ Đức Vương, Dực Thánh Vương và Đông Chính Vương đem quân vây kinh thành để tranh ngôi Thái tử Phất Mã – người được vua kế vị. Thái tử Phật Mã biết có biến, bèn sai người đóng hết các cửa cung, rồi nói: Trẫm không phản bội bệ hạ, nay 3 vị vua làm điều bất nhân như vậy, quên lời dặn của tiên đế là ai. muốn soán ngôi. ngai vàng, bạn nghĩ sao? Các quan xin thái tử cử đại binh vào kinh thành để quyết thắng thua một trận.

Khi quân của hoàng tử và quân của các vua đối mặt nhau, ông bình tĩnh rút gươm chỉ vào Vũ Đức Vương mà nói: “Ngươi xem ngôi cao, khinh quân tử, trên quên ơn tổ tông, dưới là gia nhân và con cái ngang ngược nhau., thì Phụng Hiếu xin dâng nhát kiếm này! Nói xong xông vào giết chết Vũ Đức Vương. Thấy vậy, Vịnh Xuân và Đông Chính Vương sợ quá bỏ chạy, còn vương Quân đội vì thế tan rã, dẹp loạn ba vua, Thái tử Lý Phật Mã lên ngôi, lấy hiệu là Lý Thái Tông, thăng làm Đô tướng quân, tước Đại tướng quân, tước Hầu. Sinh thời, ông hết lòng phò tá nhà Lý, lập được nhiều công lớn, đánh dẹp Chiêm Thành, giữ ổn định Đại Việt trong và ngoài nước.

Năm 1044, quân Chiêm Thành xâm lược nước ta, ông phò vua đánh giặc. Khi ông thắng trận trở về, nhà vua định ban thưởng tước vị nhưng ông không chịu, chỉ xin được leo lên ngọn núi quê ông, rồi ném con dao lớn đi, nếu con dao rơi ở đâu trong đất công, xin hãy ban cho. . làm giàu ở đó. Nhà vua ưng thuận. Chàng ném gươm đi hơn 10 dặm, rơi xuống làng Đa-mi, được vua ban cho ruộng đất trong phạm vi ấy và tha thứ thuế phải nộp trên đất này. Từ đó, nhà Lý đặt ra lệ “Thác đầu diên” (sân ném dao) để ban thưởng cho các quan lớn.

Sau đó, ông nhiều lần cầm quân đánh Chiêm Thành và đều thắng lợi trở về. Ông sống hết lòng trung thành với vua, biết việc gì ích nước lợi dân đều bàn với vua. Sau khi ông mất (thọ 77 tuổi), nhân dân nhiều nơi đã lập đền thờ ông.

Tên tuổi và công lao của ông không chỉ được sử sách ghi nhớ mà còn được dân gian truyền tụng. Nhiều làng quê trên đất Kinh Bắc – Bắc Ninh, nơi ông sinh sống và đóng quân đánh giặc đều thờ ông là Thành Hoàng, tiêu biểu là đền Hoa Đình. Hàng năm, vào ngày mùng 6 và mùng 2 tháng 2 âm lịch, chùa mở hội. Trong các trò chơi dân gian, có tục đấu vật để tưởng nhớ Tổng trấn Lê Phụng Hiểu.


Xem thêm: Câu chuyện Trần Quốc Khang

Cuộc thảo luận:

Theo nội dung của giai thoại trên thì Lê Phụng Hiểu đúng là một trung thần, lúc bấy giờ trung quân đồng nghĩa với yêu nước. Vì lòng trung thành, anh sẵn sàng trừng trị thích đáng những kẻ nổi loạn. Cũng vì trung nghĩa với quân mà ông liên tục lập công, trở thành dũng tướng của nhà Lý. Và có rất nhiều người vô lương tâm đã đạt đến đỉnh cao của sự nổi tiếng và trở nên tham lam, tập trung vào việc nuôi dưỡng gia đình và bản thân hơn là lo lắng về mọi thứ. vì dân, vì nước. Nhưng với Lê Phụng Hiểu thì ngược lại. Khi lập được công lớn, ông vẫn rất khiêm tốn, dù sức lực đến đâu, ông cũng chỉ mong được thưởng nhiều ruộng đất. Nếu không phải là người có đức độ lớn, có tài khiêm tốn và biết vì người khác thì không phải là người như vậy.

Luôn luôn là như vậy, mọi người cần phải ở đâu. Nghĩa là người tài đem hết tài trí, trí tuệ phò vua, giúp nước thì đó là phúc cho muôn dân. Nếu có một vị vua thật tâm, biết trọng dụng người tài như Lê Phụng Hiểu thì đó là bậc minh quân. Và vua Lý Thái Tông là một người như vậy. Một khi nước có minh quân, gặp được hiền tài, vua quan cùng chung lòng vì xã hội, đó là phúc lớn cho trăm họ, giang sơn.

Theo Baihocdoisong.com

Xem thêm: Quỷ Vương


xem thêm thông tin chi tiết: Trung thần oanh liệt

Chuyên mục: Chuyện Xưa Tích Cũ
#Trung #thần #oanh #liệt

Related Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Back to top button