Dĩ vãng – Ngọc Hân

Đã lâu rồi, anh vẫn nhớ em
Vẫn thương, còn thương mà đau
Vẫn mong chờ dù phương trời xa xôi
Vẫn nồng nàn như khi mê đắm.
Những loại thiên đường, những người tốt
Tôi vẫn nhớ ngày xưa
Kỷ niệm xưa vẫn nâng niu gìn giữ
Mùi hương đầu tiên phải luôn thiêng liêng.
Tôi giữ không gian cho riêng mình
Miền ký ức hồn nhiên mà trong sáng
Không thể chôn vùi trong quên lãng
Với một trái tim, những ngày đã rút lui.
Nhớ người ngày xưa
Và đôi khi tôi muốn hai chúng ta gặp nhau
Nhưng tôi nghĩ rằng tôi đã không may mắn
Khẽ mỉm cười, tình dang dở… khó phai!
Gói ghém trái tim để hướng tới tương lai
Cùng ước một ngày mai tươi sáng
Hãy coi nhau như miền quá khứ
Trọn đời cùng năm tháng yêu thương!
Xem thêm: Ngày về – Trần Tuấn Kiệt
xem thêm thông tin chi tiết về bài thơ Dĩ vãng – Ngọc Hân
Dĩ vãng – Ngọc Hân
Chuyên mục: Thơ Hay Về Tình Yêu
#Dĩ #vãng #Ngọc #Hân