Cảm nhận về nhân vật cụ Mết và chú Năm

Cảm nghĩ về nhân vật ông Mát và chú Năm
Dạy
Cảm nghĩ về nhân vật ông Mát và chú Năm
Phân công
Cuộc kháng chiến chống Mỹ kết thúc để lại biết bao đau thương, mất mát, hy sinh nhưng cũng trở thành nguồn cảm hứng cho các nhà thơ, nhà văn sáng tác những tác phẩm ca ngợi tinh thần yêu nước, bản lĩnh của dân tộc Việt Nam. Con người Việt Nam. Trong vô số tác phẩm đó, nổi bật nhất là “Những đứa con trong gia đình” của Nguyễn Thi và “Rừng xà nu” của Nguyễn Trung Thành. Nếu nhiều độc giả ấn tượng trước lòng yêu nước và sự dũng cảm của hai chị em Chiến và Việt, hay cảm phục sức mạnh và lòng trung thành của Tnú, thì tôi lại thích các nhân vật chú Năm và già Gặp. Tuy không phải nhân vật trung tâm nhưng sự xuất hiện của chú Năm và chú Mật là quan trọng nhất.
Đầu tiên là ông già trong “Khu rừng của con rắn”. Dưới ngòi bút tài hoa của Nguyễn Trung Thành, ông Mết hiện lên như một “cây đại thụ” – uy nghiêm, rắn rỏi, dáng người “bạc”, “râu dài tới ngực”, “mắt xếch sáng ngời”. , “vết sẹo bên má phải vẫn còn bóng”. Ông Gặp đã ngoài 60 tuổi nhưng ngoại hình không khắc họa hình ảnh một ông lão lưng còng, râu bạc hiền từ như chúng ta thường biết. Old Man mang dáng dấp của một trưởng làng mạnh mẽ, của một chiến binh già dũng cảm. cảm giác, về một “cây đại thụ” cao lớn, kiêu hãnh che chở vững chắc cho cả làng Xô Man. Khi Tnú một đêm đánh trận trở về làng, chính vị trưởng làng đáng kính đã đón tiếp, chăm sóc Tnú, động viên khen ngợi khi Tnú hài lòng nhất: “Được rồi”. Đó chính là tấm lòng bao la của ông Mết, ông không chỉ tự hào rằng ngôi làng nhỏ của mình đã gửi vào bộ đội một người lính dũng cảm và trung thành như Tnú, mà còn thể hiện niềm tự hào và tình yêu của một người lính dũng cảm. ông đối với cháu, con. Anh Mết là người đã chứng kiến cuộc đời của Tnú, kể về cuộc đời đầy chiến công nhưng cũng không ít gian khổ để các thế hệ hôm nay và mai sau noi theo, học tập. Ông Met nói như ra lệnh: “Người Stratras ai cũng có tai, ai cũng có cái bụng yêu núi yêu nước, các em hãy nghe mà nhớ. con và cháu.” Có thể nói, ông Gặp đóng vai trò vô cùng quan trọng trong “Rừng xà nu”. Anh chính là điểm nhìn trần thuật của tác giả, giúp tác giả khắc họa cuộc đời của người anh hùng Tnú một cách chính xác và sinh động nhất. Không chỉ vậy, tôi còn vô cùng ấn tượng trước cảnh anh Mết chỉ huy toàn dân làng đứng lên chống bọn phản cách mạng, cứu non sông Tnú khỏi tay quân thù bằng một khẩu lệnh hùng hồn: “Chúng nó đã cầm súng rồi, chúng ta phải cầm giáo”. Có nhiều ý kiến cho rằng, Nguyễn Trung Thành tạo ra nhân vật anh Gặp chỉ để kể về cuộc đời của Tnú. Nhưng tôi không nghĩ vậy. Bác Mết không chỉ là nguồn động lực, là quê hương, là điểm tựa vững chắc trong tâm hồn Tnú mà còn là người bảo vệ câu chuyện cuộc đời Tnú, truyền lại như một bài học về lòng trung thành, dũng cảm. Mâm xôi con như Tnu được ông già đùm bọc, cho lớn lên, nuôi nấng, rèn cho chúng một ý chí sắt đá, trở thành những cây trưởng thành, rồi cả cánh rừng sẽ che mát Tây Nguyên, bảo vệ lãnh thổ của Tổ quốc Việt Nam thân yêu. Nói tóm lại, đọc “Rừng xà nu” mà chỉ nhớ đến Tnú mà quên mất cố hương thì không được tính là hiểu tác phẩm này.
Một nhân vật ấn tượng không kém là chú Năm trong “Những đứa con trong gia đình”. Nguyễn Thi không tả ngoại hình của chú Năm, cũng không dành nhiều đất cho nhân vật xuất hiện. Người đọc biết về chú Năm chỉ gói gọn trong hai nội dung chính: là anh cả duy nhất còn lại trong một gia đình truyền thống Cách mạng, chú của hai chị em Chiến và Việt, đồng thời là một cựu chiến binh. Nhưng bấy nhiêu cũng đủ để tôi hình dung ra chú Năm. Từ việc bác Năm tự nguyện xin cho hai cháu nhập ngũ đến việc nếu bỏ đi sẽ bị chém đầu, tất cả đều cho thấy bác Năm là một cựu chiến binh dũng cảm, cương trực và yêu nước, trung thành với Cách mạng. . Không còn được tự mình cầm súng giết giặc, chú Năm trở thành hậu phương, chỗ dựa vững chắc cho hai bà cháu. Chú Năm trở thành hậu phương, chỗ dựa vững chắc cho hai bà cháu. Chú Năm lo cho Út, lo ruộng mía, trông nom bàn thờ cho chị em Chiến, Việt lên đường hành quân diệt giặc. Nếu không có chú Năm cưu mang, liệu chị em Chiến, Việt có đủ yên tâm lên đường hành quân diệt giặc, có đủ yên tâm rời xa ngôi nhà, bàn thờ mẹ, em một mình? Chiến thắng vẻ vang mà ta giành được không chỉ dựa vào sức mạnh của bộ đội mà còn dựa vào hậu phương, dựa vào những người như chú Năm. Cứng cỏi là vậy nhưng ngày hai con chính thức lên đường, chú Năm vẫn khóc, “lấy ngón tay tê cứng lau nước mắt”. Hơn ai hết, chú Năm hiểu, một khi đã vào chiến trường, có về được hay không thì khó nói trước. Nhưng tôi không muốn để lộ ra sự lo lắng đó, tôi chỉ cười và động viên hai chị em bằng cách đưa cho hai chị cuốn sổ gia đình, hứa sẽ ghi công hàng ngày vào đó. Như sợ chưa đủ, chú Năm bắt đầu hát, “tiếng hát cất lên giữa ban ngày nhắc nhở, tha thiết, cuối cùng lại ngừng lại như một lời thề đanh thép”. Bài ca quê hương ấy sẽ theo chị em Chiến, Việt vào chiến trường, sẽ vực dậy tinh thần trong gian khổ, củng cố quyết tâm chiến đấu, sẽ nhắc nhở chị em hãy yên tâm ở nhà còn có chú. Năm quán xuyến mọi việc, nhắc nhở rằng hai chị em là niềm tự hào tiếp nối của một gia đình truyền thống Cách mạng. Có thể nói, nhân vật chú Năm không nổi bật nhưng lại là mạch ngầm xuyên suốt tác phẩm, mang nhiều ý nghĩa không thể thiếu.
Bác Năm và bác Mát có nhiều điểm tương đồng khi so sánh với nhau. Họ đều là những người thuộc thế hệ trước, già nhưng sức không yếu. Họ đại diện cho cả một lớp người đi trước mang theo những bài học và kinh nghiệm quý báu. Tôi già và chú Năm xuất hiện trong hai tác phẩm khác nhau nhưng dường như có những hành động giống nhau. Nếu chú Gặp là người định hướng lý tưởng cho cuộc đời Tnú, chú Năm ủng hộ hai cháu nhập ngũ, nếu chú Gặp nhớ lại cuộc đời hào hùng của Tnú và kể lại cho thế hệ sau như một hình thức lưu giữ truyền thống, thì Năm có một cuốn sổ gia đình, nơi anh sẽ viết tiếp những chiến công của Chiến, của Việt, nối dài những chiến công của thế hệ đi trước, nếu chú Gặp như quê hương, như người thân đón Tnú, chăm sóc khi Tnú về làng, Chú Năm cũng là hậu phương vững chắc nhất, chăm lo chu toàn cả gia đình để hai bà cháu yên tâm đánh giặc. Có lẽ chú Gặp và chú Năm giống nhau đến vậy bởi cả hai đều là đại diện cho một thế hệ anh hùng của tổ tiên, thuở còn trẻ cầm súng chiến đấu, lúc về già là hậu phương. Tuy nhiên: “Mỗi người một dấu vân tay, mỗi người viết cũng có một dấu vân tay riêng”, ông Gặp và chú Năm vẫn có nhiều điểm khác biệt. Ông Mết là trưởng làng Xô Man của núi rừng Tây Nguyên, ông không trực tiếp chiến đấu nơi chiến trường, chỉ có những vũ khí thô sơ như giáo, mác nhưng lại vô cùng oai phong, dũng mãnh. Chú Năm là một cựu chiến binh đã dũng cảm chiến đấu ngoài mặt trận, trực tiếp đối mặt với kẻ thù, chú Năm bộc trực, thẳng thắn – một nét quen thuộc của người dân Nam Bộ. Bác Gặp là trưởng làng kháng chiến, bác Năm là trưởng gia đình cách mạng. Hai con người, hai số phận được đặt trong hai tác phẩm nhưng vẫn có nét tương đồng mà không mất đi sự khác biệt, tạo nên nhiều so sánh thú vị, qua đó, thấy rõ hơn tài năng viết truyện ngắn của Nguyễn Trung. Thành và Nguyễn Thị.
“Rừng rắn” và “Những đứa con trong gia đình” xứng đáng là hai truyện ngắn tiêu biểu cho thời kì kháng chiến chống Mĩ. Đọc truyện, người đọc không chỉ biết thêm về những tấm gương anh hùng như Tnú, những thế hệ trẻ sớm có quyết tâm trả nợ nước như Chiến, Việt mà còn thấy rõ hơn hậu phương vững chắc phía sau mỗi bước chân. cuộc hành quân của những người: già Me và chú Năm. Nguyễn Thi và Nguyễn Trung Thành không hẹn mà cùng gặp nhau để xây dựng hình tượng bác Gặp và bác Năm có nhiều nét giống và khác nhau. Chính cái đặc sắc đó đã gợi ra nhiều liên tưởng, so sánh để người đọc hiểu hơn về tác phẩm và tác giả, đồng thời biết ơn một thế hệ tiền nhân đã anh dũng chiến đấu cho hòa bình hôm nay.
Theo tranquoctoan.edu.vn
xem thêm thông tin chi tiết về Cảm nhận về nhân vật cụ Mết và chú Năm
Cảm nhận về nhân vật cụ Mết và chú Năm
Chuyên mục: Văn Mẫu Lớp 12
#Cảm #nhận #về #nhân #vật #cụ #Mết #và #chú #Năm