Biển không anh – Mạc Phương

Anh sẽ luôn gọi tên em trong ký ức của anh.
Nhưng tại sao không đánh thức trái tim?
Đứng trước biển tôi cố kìm lòng.
Nhưng nỗi nhớ cứ trào dâng như sóng biển.
Cánh hải âu trên bầu trời giữa trưa.
Ngả lưng trời gió hú.
Vầng trăng khuyết soi bước cao thấp.
Chân trần trên cát trắng.
Ngọn gió còng chợt nặng trĩu.
Có lẽ anh đang thấm thía nỗi đau.
Huhu càng ôm vào lòng chặt hơn.
Muốn chia sẻ tình cảm biển sâu.
Bị sóng xé toạc…những con sóng dường như đang vùng vẫy.
Vươn tới bờ và hôn ánh trăng.
Cánh tay anh bây giờ rã rời.
Tôi nhớ cái ôm ngày ấy.
Trước biển cả con tim rung rinh.
Bước chân ngã trước cuộc đời.
Tôi giận mình, tại sao mình cứ rong chơi?
Một cuộc tình chỉ là ảo ảnh.
Chập chờn giữa không gian lạnh lẽo.
Không có bạn nó giống như địa ngục trong một mê cung.
Biển đầy bão tố lạnh giá.
Em xin nhận… để từ nay em quên!
xem thêm thông tin chi tiết về bài thơ Biển không anh – Mạc Phương
Biển không anh – Mạc Phương
Chuyên mục: Thơ Hay Về Tình Yêu
#Biển #không #anh #Mạc #Phương